“Sếp” cưỡng bức nữ nhân viên?
Theo đơn trình bày của người tố cáo (công tác tại trạm cấp nước xã Vĩnh Hải, thị xã Vĩnh Châu) gửi các cơ quan chức năng tỉnh, ngày 27/4/2012, cơ quan chị là Trung tâm nước sạch và vệ sinh môi trường tỉnh Sóc Trăng (trực thuộc Sở NN&PTNT tỉnh) tổ chức sơ kết quý Một.
Sau buổi sơ kết, cơ quan tổ chức bữa cơm thân một nhà hàng trong khu dân cư Minh Châu (phường 7, TP Sóc Trăng). Vì lý do cá nhân nên chị và hai người khác không dùng cơm với mọi người mà đi ăn tại một tiệm cơm bình dân gần đó.
Sau khi ăn cơm xong, chị về chỗ nghỉ của mình trên đường Lê Hồng Phong (phường 3) thì nhận được điện thoại của một đồng nghiệp nam công tác tại trạm cấp nước xã Lai Hòa kêu chị nghe điện thoại của “sếp” là Giám đốc Trung tâm. Nể “sếp” nên dù mệt nhưng chị vẫn nghe điện thoại.
Theo người tố cáo, “sếp” hỏi chị: “Tại sao không dùng cơm với mọi người trong công ty?”. Khi nghe giải thích bị mệt nên không đi ăn với mọi người, vị Giám đốc sẵng giọng: “Không có lý do gì hết. Nếu không đi thì nộp đơn xin nghỉ việc đi”.
Nghe “sếp” nói như vậy, chị buộc phải trở lại nhà hàng với mọi người. Tại đây, chị có uống mấy ly bia giao lưu với anh chị em trong cơ quan.
Sau khi tàn tiệc, trong khi một số người ra về thì chị được một đồng nghiệp kêu ở lại để đi hát Karaoke với “sếp”.
Chị từ chối vì lý do mệt trong người. Đúng lúc đó, vị Giám đốc lệnh cho mọi người trở lại bàn ngồi để trao đổi một số công việc của cơ quan. Sau khi hết chuyện, buổi tiệc cũng kết thúc, chị cũng ra về.
Khi chị đang chạy xe trên đường Hùng Vương (phường 6) để về nhà thì vị Giám đốc cùng hai nam nhân viên chạy xe chặn đầu. Vừa dừng xe, ông Dũng lệnh cho một nam nhân viên gửi xe của mình lại, lấy xe người tố cáo chở chị đến khách sạn Xuân Huỳnh (trên đường Hùng Vương, phường 6) để hát karaoke.
Tại khách sạn Xuân Huỳnh, mọi người vừa uống bia vừa hát. Tại đây, vừa bị ép, vừa “sợ” sếp nên chị buộc phải uống thêm mấy ly bia nên say không biết gì nữa. Chỉ đến khi mở mắt ra chị hoảng hốt thấy mọi người về hết, trong phòng chỉ còn chị và ông Dũng, cả hai không ai còn mảnh vải che thân.
Cô gái cho rằng: “Khi đó, tôi chỉ kịp thấy ông Giám đốc đang trong tư thế quì chồm lên người tôi. Tôi vội xô ông ra và nói “Con có gia đình rồi, sao chú lại làm như vậy” thì ông nhìn tôi và nói “Chú như vậy còn làm gì được” (theo người tố cáo, nghĩa là vị Giám đốc nói ông lớn tuổi, không còn sức lực, yếu sinh lý không làm gì được nữa). Sau khi nghe ông nói, tôi thấy choáng váng và không biết gì nữa”.
Sau khi chị tỉnh lại thì vị Giám đốc nắm tay chị và kêu chị cùng ra về. Lúc đó là khoảng 19h.
Nữ nhân viên sau đó đã làm đơn tố cáo gửi các cơ quan chức năng của ngành, của tỉnh, đồng thời chị cũng làm đơn xin nghỉ việc ở Trung tâm này vì “Tôi bị họ (mấy nam nhân viên và vị Giám đốc) sắp đặt hại mình. Danh dự, uy tín, nhân phẩm của tôi bị xúc phạm, ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình”.
Nhận đơn tố cáo, Sở đã yêu cầu người bị tố cáo làm giải trình vụ việc. Vị Giám đốc thừa nhận có đi hát karaoke với nhưng không có hành vi như đơn tố cáo.
Tuy nhiên, người tố cáo cho biết: Sau khi chị gửi đơn tố cáo, vị Giám đốc đã nhiều lần nhờ người quen đến gặp chị và gia đình đừng làm lớn chuyện, ông sẽ bồi thường tiền cho chị.
Lằng nhằng “thỏa thuận”
Cụ thể, ngày 10/6/2012, vị Giám đốc nhờ người ngụ cùng địa phương sang thương lượng nhưng bất thành. Ngày hôm sau, vị Giám đốc nhờ ba người xưng là bạn ở Sóc Trăng xuống gặp thương lượng kèm theo mẫu đơn viết sẵn với nội dung chị rút lại đơn tố cáo.
Ngày 18/6, một cán bộ ấp gặp cha chị nói đến chuyện kêu con gái rút đơn. Tiếp đó, ngày 21/6, cũng vị cán bộ này điện thoại cho cha chị nội dung như trên. Gia đình không đồng ý.
Ngày 22/6/2012, một người ngụ ấp Hòa Tần, xã Ngọc Tố (huyện Mỹ Xuyên) đến nhà gặp chị và gia đình, đưa số tiền 120 triệu đồng nói là của vị Giám đốc gửi “hỗ trợ tinh thần và danh dự” kèm theo yêu cầu “Từ đây trở về sau, chị không được yêu cầu gì”.
Người tố cáo cho rằng đã “tương kế tựu kế” vờ “đồng ý” làm biên nhận viết tay. Sau khi nhận tiền, ngày 24/6/2012 người tố cáo đã mang số tiền trên nộp cho PC45 Công an tỉnh Sóc Trăng.
Theo người tố cáo: “Khi người trung gian đến gặp tôi để bồi thường số tiền trên và yêu cầu tôi phải làm đơn theo mẫu đưa ra, ký tên và rút lại đơn tố cáo, tôi nghĩ vị Giám đốc đang tìm cách chạy tội nên mình phải có bằng chứng cụ thể mới có thể làm sáng tỏ vụ việc.
Vì vậy tôi và gia đình bàn nhau cứ chấp nhận theo yêu cầu, mời một số người dân ở địa phương chứng kiến buổi làm việc, cùng ký tên vào biên nhận để tránh tình trạng sau khi giao tiền cho tôi xong, vị Giám đốc lại trở mặt cho rằng tôi vu khống để làm tiền của ông. Nhận tiền xong, tôi báo ngay và giao nộp lại số tiền đó cho công an, đồng thời làm đơn trình bày với UBND tỉnh”.
Tuy nhiên, từ đó cho đến hết tháng 5/2015, tố cáo của chị vẫn chưa được làm sáng tỏ, vị Giám đốc vẫn “bình chân như vại”.
Ông Nguyễn Văn Ngọc (cha người tố cáo) nói: “Bị xúc phạm, con tôi quá xấu hổ và bất bình nên làm đơn tố cáo hành vi của vị Giám đốc với mong muốn cơ quan chức năng làm rõ, xử lý nghiêm trước pháp luật nhưng có lẽ con tôi xui khi người bị tố cáo có thế lực nên không ai giải quyết.
Sau 3 năm mòn mỏi chờ đợi nhưng không được giải quyết, cuối tháng 5/2015 con tôi nuốt nước mắt đến Công an Sóc Trăng xin nhận 120 triệu đồng bồi thường hồi năm 2012. Chua xót lắm mấy chú ơi”.
Ông Ngọc cho biết thêm: “Sau khi xảy ra vụ việc, con tôi đã xin nghỉ việc, cùng chồng con rời Sóc Trăng lên TP.HCM sinh sống. Chồng nó hiện làm thợ hồ, con tôi ở nhà trông con, cuộc sống của tụi nó khá vất vả”./.