Số tôi đúng theo nghĩa mọi người nói là “ở hiền mà không gặp lành”. Ngày xưa khi còn là con gái, đi đâu làm gì tôi cũng được mọi người thương quý vì ngoan ngoãn, hiền lành. Trong số những chàng trai đến tán tỉnh, tôi chỉ để ý đến anh. Anh là con nhà tử tế, nhìn anh hào hoa và lịch lãm, nhất là lại đang làm việc trên tỉnh. Còn tôi chỉ ở quê có một cửa hiệu may nho nhỏ.
Chúng tôi cưới nhau trong sự tiếc nuối của biết bao chàng trai cùng quê. Tôi bỏ cửa hàng may theo chồng lên tỉnh để ở. Bố mẹ anh cũng chẳng giầu có gì nhưng cũng cố gắng vay mượn cho chúng tôi hơn 200 triệu, cộng với tiền mừng cưới của hai đứa và tiền anh có sau những thời gian đi làm, chúng tôi đã mua được căn nhà nhỏ.
Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, chỉ khoảng 6 tháng sau khi cưới, tôi phát hiện ra giờ giấc đi về của anh rất thất thường, biểu hiện lén lút. Ban đầu tôi nghi ngờ anh ngoại tình nên đã theo dõi anh, nhưng kết quả còn kinh khủng hơn tôi tưởng tượng: anh nghiện hút. Nhìn thấy sự thật này,trái tim tôi tan nát, tràn đầy sự thất vọng và chán nản.
Vì thương anh ấy, tôi quyết định lên kế hoạch giúp chồng cai nghiện. Tôi đã bán nhà và đưa chồng vào nam để làm ăn, vừa cai nghiện cho anh và vừa cách ly anh với những người cùng nghiện. Ban đầu đúng là anh có cai được thật, nhưng vì mới chuyển vào nên công việc chưa có, anh phải tạm ở nhà, còn tôi xin đi làm công nhân may. Lương thấp, nhà cửa thì phải đi thuê, anh bắt đầu cau có khó chịu và cáu gắt thường xuyên.
Thay vì việc ghi nhận sự cố gắng của tôi, anh đổ hết lỗi là do tôi. Thậm chí anh còn ghen tuông mỗi khi tôi đi làm. Tất cả những người đàn ông từ hàng xóm cho đến bạn bè đồng nghiệp, ai tiếp xúc với tôi mà anh biết, anh đều gặp riêng và đe dọa họ. Thậm chí anh còn ghen với cả anh trai mình.
Anh trai anh đi công tác, có ghé qua nhà tôi vài ngày, tôi có xin nghỉ làm một hôm để ở nhà nấu nướng làm cơm mời anh. Vậy mà chồng tôi cho rằng tôi có tình ý với anh, tại sao tôi chẳng bao giờ nghỉ làm để nấu cơm cho chồng mà tôi lại sẵn sàng nghỉ làm để nấu cơm cho anh trai mình. Tôi chán chẳng buồn thanh minh với những câu hỏi vớ vẩn của anh thì anh đánh tôi tới mức phải đi trạm xá để khâu vết thương.
Sau những khoảng thời gian vợ chồng căng thẳng, anh đã nghiện trở lại. Tất cả sự cố gắng của tôi đã trở nên vô ích. Không những thế, khi tôi đang có thai 3 tháng, anh đòi tiền để mua thuốc chích, tôi không có nên anh đã đánh tôi tới mức suýt sảy thai. Tôi đau khổ quá liền hét lên: tôi không phải là vợ anh, con tôi cũng không phải là con anh, nên anh không có quyền động chạm tới tôi.
Anh ta nghe nói thế thì đã lao vào đấm đá tôi túi bụi và tra hỏi đứa bé trong bụng là con ai. Cho dù sau đó tôi đã hết lời thanh minh với anh rằng đó chỉ là một câu tôi nói trong lúc muốn bảo vệ con mà thôi, nhưng anh không tin. Anh nói nếu tôi đẻ ra anh sẽ tự tay giết nó. Tôi vô cùng sợ hãi và đau khổ. Tôi phải làm gì để bảo vệ được con tôi bây giờ? (Nguyễn Thị M. - Thủ Dầu Một - Bình Dương)
Với những lo lắng của độc giả Nguyễn Thị M. chuyên gia tâm lý Nguyễn Minh Anh chia sẻ:
Hôn nhân là sự gắn kết hai tâm hồn, hai trái tim để cùng chia sẻ, gắn bó và vun đắp tổ ấm. Hạnh phúc gia đình sẽ khó mà tồn tại nếu chỉ một người gìn giữ, chăm lo. Chồng chị đã thật thiếu trách nhiệm khi đã đổ mọi sự lo lắng lên vai chị, thậm chí còn ghen tuông vô cớ và bạo hành thể xác cũng như tinh thần với chị.
Việc chị cam chịu và chấp nhận trong suốt những thời gian qua cũng có thể là nguyên nhân khiến cho chồng chị không nhận thức được rằng hành vi của anh ấy đã đẩy vợ mình đến đau khổ và xa cách đến mức nào. Liệu anh ấy có còn coi chị là bạn đời để chia sẻ quan tâm hay chỉ coi như một người để cung cấp tiền cho anh ta và thỏa mãn những trận đòn từ anh ta?
Sức khỏe và sự an toàn của chị là vô cùng quan trọng, hãy tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa nếu anh ấy vẫn tiếp tục có những hành vi bạo hành gây nguy hiểm cho chị? Chị hãy lên tiếng để anh ấy hiểu rằng nếu anh ấy không thay đổi thì cuộc hôn nhân này sẽ không thể tiếp tục. Thêm nữa, nếu cứ tiếp diễn cuộc sống như thế này thì tình cảm của chị dành cho chồng liệu có thể tồn tại được không? Chị cần phải phản ứng một cách mạnh mẽ hơn, nhờ đến người thân và chính quyền địa phương nơi chị đang sinh sống để có biện pháp giúp đỡ chị.
Chị là một người vợ tận tụy, hết lòng vì chồng mình. Nhưng nếu anh ấy không biết trân trọng những gì chị đã và đang cố gắng thì nên chăng cân nhắc kỹ về cuộc hôn nhân của mình trong trường hợp anh ấy không thay đổi để có kế hoạch cho tương lai. Chúc chị mạnh mẽ!