Tôi sống ở một huyện ngoại thành TP HCM. Cách đây hai năm, tôi yêu một người con trai. Có lẽ ở tuổi mới lớn, tôi chỉ yêu bằng mắt bằng tai chứ không yêu bằng con tim thật sự. Lúc đó, đơn giản có thể tôi chỉ yêu màu áo của anh ấy (anh ấy công tác tại một đơn vị trong lực lượng vũ trang).
Tình yêu lúc đấy dành cho nhau chỉ là những cái nắm tay mắc cỡ, những lần đi chơi rụt rè, những món quà nho nhỏ, những câu chúc ngủ ngon, chúc ngày mới tốt lành... và đơn giản chỉ là nắm tay nhau đi dạo trong công viên trong những lần hẹn hò đi chơi. Tình yêu của chúng tôi lúc đó thật trong sáng, thánh thiện. Chúng tôi yêu nhau, bên nhau như thế được gần nửa năm. Rồi người yêu tôi đi học ở Long Thành, Đồng Nai. Xa mặt cách lòng, những cuộc gọi, tin nhắn dành cho nhau, sự quan tâm đến nhau rồi cũng nhạt dần theo thời gian...
Tôi là giáo viên mầm non, suốt ngày bận bịu với lũ trẻ rồi quán xuyến việc gia đình nên không có thời gian đi thăm anh ấy. Một thời gian sau, qua một người bạn chung của hai đứa, tôi biết anh ấy đã có người yêu khác, học cùng trường, xinh hơn tôi và không quê mùa như tôi. Thời gian đó tôi đau khổ lắm. Tình yêu đầu đời của người con gái đã bị người ta vứt bỏ một cách chóng vánh như thế. Nhưng tôi không hận anh, ít nhất anh không phải là loại đàn ông chỉ đến với con gái vì ham muốn xác thịt, tôi vẫn còn trinh nguyên.
Thấy tôi buồn rầu thui thủi, cô hàng xóm chủ động bắt chuyện và hỏi han. Nghe tôi tâm sự, cô vỗ về an ủi và bảo: "Trên đời này thiếu gì con trai tốt, như thằng con cô đây này. Nó đang học trên Sài Gòn, chưa có người yêu, để cô làm mai cho". Lúc đấy, tôi chỉ cười buồn, dạ vâng cho qua chuyện. Tôi biết anh hàng xóm đấy chứ, trước kia học cùng trường cấp 3 với tôi, anh ấy là thành viên đội tuyển bóng chuyền của trường, không là ngôi sao nhưng cũng khá nổi bật. Chắc anh ấy chẳng nhớ tôi là ai đâu.
"Anh ấy muốn biết là tôi đã trao "cái nghìn vàng" cho người ấy chưa", ảnh minh hoạ |
Tôi chưa bao giờ dám nói chuyện hay tiếp xúc với anh. Ngoài giờ trông trẻ và làm việc nhà, lúc rảnh rỗi tôi không đi đâu chơi cả, chỉ hay sang nhà mẹ anh để phụ việc, thăm nom. Anh là con trai lớn, gia đình còn có một đứa em trai nhỏ ở nhà đang học cấp hai, Ba mẹ anh đi làm quần quật suốt ngày, ít có thời gian. Mẹ anh thấy tôi hiền, hay mắc cỡ, lại là cô giáo mầm non nên thương lắm, bảo sẽ mai mối cho tôi. Ba của anh cũng rất mực quý mến tôi, như thế là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Trước Tết năm nay, khi nghỉ phép về nhà, anh nghe ba mẹ kể về tôi, anh bắt đầu nhắn tin qua Facebook nói chuyện. Tôi rất ngạc nhiên và vui sướng khi anh ngỏ lời muốn tôi là bạn gái anh ấy. Chúng tôi nói chuyện qua lại với nhau được vài tuần. Hôm mùng 4 Tết, anh chính thức sang nhà, chở tôi đi đến nhà họ hàng anh ấy để dự tân gia và cũng để giới thiệu với cô bác họ hàng.
Điều làm tôi bất ngờ hơn nữa là trên đường về, anh nói anh biết tôi khá rõ. Anh cũng biết tôi có quen người yêu cũ nửa năm và anh ấy muốn biết là tôi đã trao "cái nghìn vàng" cho người ấy chưa. Thoáng chút ngại ngùng, tôi cũng trả lời thẳng câu hỏi của anh ấy là chưa. Anh ấy ngỏ lời muốn thử xem tôi thật sự còn trong trắng hay không. Anh ấy giải thích rằng anh ấy không phải là loại người chỉ yêu qua đường, anh ấy muốn vợ mình phải là một người trong trắng, và rằng anh ấy không muốn "hốt vỏ" của người khác.
Tôi hoang mang quá. Nếu anh ấy muốn thử, tôi sẵn sàng chấp nhận, vì tôi thật sự vẫn còn trong trắng. Nhưng liệu tình yêu có phải thử trước rồi mới dám đặt niềm tin vào nhau hay không? Tôi mong nhận được lời khuyên của mọi người. Hiện tại, tôi đang rất hoang mang. Tôi xin chân thành cảm ơn.