Tôi đi "cưa" gái công nhân.
Sau phóng sự "Gái gọi công nhân" tôi trở nên thân thiết với Vinh, một "tay chơi" có tiếng ở khu vực KCN Thăng Long. Biết tôi có ý định thâm nhập thực tế đời sống công nhân khu công nghiệp, nhất là chuyện "yêu thoáng" của nữ công nhân Vinh sốt sắng "lập danh sách" cho tôi chọn. Trong số gần chục cô mà Vinh đưa tên và "lý lịch trích ngang", tôi dừng lại ở cái tên mộc mạc: Trịnh Thị Oanh*, công nhân công ty Showa. Oanh đang sống trong dãy nhà trọ tại thôn Sáp Mai, xã Võng La, Đông Anh, Hà Nội, cô vừa mới chia tay bạn trai chưa đầy 1 tháng vì anh ta “bắt cá hai tay”.
Chiều hôm đó, Vinh ngồi cùng tôi rồi gọi điện cho Oanh, nói muốn giới thiệu cho cô một người bạn đang làm quản lý nhân sự trong công ty X, lương cao, "độc thân vui tính". Oanh hẹn sau giờ làm gặp nhau tại nhà hàng H2T ngay gần công ty Showa. 5h tan ca, đúng 15 phút sau, Oanh đã có mặt tại nhà hàng.
Dáng người cao ráo, da hơi ngăm ngăm nhưng khuôn mặt rất ưa nhìn, Oanh khá tự tin trông không giống là một công nhân. Sau màn chào hỏi giới thiệu và gọi đồ ăn, phút dè dặt qua đi rất nhanh, ba chúng tôi thoải mái chuyện trò về công việc. Được 20 phút, Vinh lấy lí do bận và về trước, còn lại Oanh và tôi. Thấy không khí có vẻ hơi “trùng” xuống, tôi chủ động hỏi Oanh về công việc, gia đình, cuộc sống…và chia sẻ với Oanh về mình. Trong lúc nói chuyện, tôi“đong đưa” khôi hài khiến Oanh bật cười, không khí giữa chúng tôi dần trở nên thân thiện, Oanh bắt đầu cởi mở và chia sẻ với tôi như lâu lắm không có người tâm sự.
Trời dần tối, tôi “lái” câu chuyện sang chuyện tình cảm riêng tư của Oanh. Vờ như không biết "quá khứ" của Oanh, tôi hỏi : “ Anh thấy em có vẻ buồn buồn, em mới có chuyện không vui phải không”. "Được lời như cởi tấm lòng", cộng thêm tí men bia, Oanh không ngần ngại, kể cho tôi nghe hai cuộc tình của mình trước đây. Khi nói về cuộc tình vừa mới chia tay, mắt Oanh hơi rơm rớm. Thấy vậy, tôi cố tình “đặt tay” lên vai Oanh như để chia sẻ an ủi, Oanh hơi nhún vai nhưng không có… “phản ứng” gì thêm. Trước khi ra về, chúng tôi trao nhau nick Zalo và hẹn tối nói chuyện tiếp.
Cả buổi tối và đêm hôm đó, tôi và Oanh nói chuyện tiếp, chủ yếu nói về chuyện tình buồn của Oanh, thỉnh thoảng tôi trêu đùa và “rót” vài câu “đường mật” an ủi, động viên. Chia tay trên… mạng là 1 giờ sáng.
Sáng hôm sau, Oanh chủ động nhắn tin hỏi thăm tôi. Xem chừng, “cá đã cắn câu”, tôi đánh “liều” hẹn tối đi chơi, Oanh nhận lời. Buổi tối, Oanh mặc quần soóc, áo 2 dây, trang điểm nhẹ nhàng, đến nơi hẹn. Tôi chở Oanh ngồi sau, đi dạo một vòng quanh KCN, các con lươn giảm tốc độ trên đường, như “cánh tay đắc lực” vô tình đẩy Oanh ngồi ôm sát tôi hơn.
Tôi chở Oanh rẽ vào trong khu nhà ở công nhân. Qua các khu đất trống, Oanh bảo: “mấy đêm hôm trước mưa nên không có đôi nào ra đây chơi, chứ nắng ráo, buổi tối những chỗ này các cặp đôi ra đây chơi nhiều, tha hồ “tâm sự”. Vừa đi vừa quan sát, tôi thấy các cặp đôi yêu nhau ở đây đều “tận dụng” triệt để khoảng không gian tối để “tâm sự”. Cứ chỗ nào tối, xa ánh đèn trong nhà hắt ra là có vài cặp đôi ngồi “tâm sự”, “thể hiện” tình cảm cuồng nhiệt, thoải mái.
Tôi và Oanh dừng lại ở một sân chơi tối um, thoáng mát, xung quanh có vài cặp đôi đang “quấn quýt” thể hiện tình cảm. Muỗi bu quanh chúng tôi nhiều như châu chấu, ngồi nói chuyện trong tiếng muỗi vo ve Oanh liên tục gãi chân, gãi tay rồi dựa hằn người vào tôi. Tôi gợi ý: “ mình đi chỗ nào riêng tư và mát mẻ hơn đi em.” “đi đâu anh?”, Oanh hỏi lại. Tôi cười, khoác vai Oanh và chỉ tay về phía nhà nghỉ An Phú, Oanh chần chừ bảo: “thôi anh, ngại lắm”, “ngồi đâu cũng nhiều muỗi, em mặc quần áo ngắn như thế này muỗi đốt đau em lắm. Mình vào đó cho thoải mái và nói chuyện nhé”, tôi nói khéo. Oanh im lặng rồi hơi cúi đầu bẽn lẽn “Vâng”..
Ảnh minh họa |
"Trai Canon như vàng lên giá, gái Canon như đá rải đường"
Sau đêm đi với Oanh, tôi đã tin cái câu "Trai Canon như vàng lên giá, gái Canon như đá rải đường" là đúng với thực tế ở KCN có tới 5,6 vạn lao động là nữ này.
Biết tôi là phóng viên, Hòa, công nhân Công ty Panasonic trọ ở thôn Sáp Mai (xã Võng La) ngậm ngùi cho biết đời sống của đa phần các nữ công nhân nơi đây đều khó khăn. "Đồng lương eo hẹp, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, giá cả thực phẩm ngày một đắt đỏ, khiến bọn em phải "bóp mồm, bóp miệng. Hằng ngày toàn cơm rau với đậu phụ cho qua bữa”
Cuộc sống hàng ngày chắt chiu, khổ cực, địa điểm làm việc và ở trọ đều xa trung tâm thành phố, hoạt động giải trí hầu như không có nên những nữ công nhân đang tuổi xuân phơi phới ở đây đều muốn yêu và được yêu.“Giờ kiếm được người yêu cũng dễ mà cũng khó. Ở đây buồn lắm, chẳng biết đi chơi đâu, thỉnh thoảng em làm ca sáng thì buổi tối sang phòng mấy chị phòng khác nói chuyện một lúc rồi về ngủ. Anh xem ở đây có hàng nghìn công nhân nhưng đi đâu cũng chỉ thấy đàn bà, không phải ai cũng đủ can đảm để chấp nhận cuộc sống buồn tẻ này", Hòa tâm sự, giọng buồn nẫu.
Nguyễn Thị Hoan, công nhân công ty ToTo cay đắng nói với tôi: "Công nhân chúng em đều ở quê lên, đa số thiếu thốn, khao khát tình cảm nên việc yêu đương cũng khá thoải mái. Cánh con trai trong KCN này bảo nhau, nếu “cưa” em nào trong 1 tuần mà chưa đưa được lên giường là quá kém. Dãy trọ nào mà có nhiều cô xinh xắn thì “khách” ra vào thường xuyên, thậm chí nhiều cặp đôi còn tình tứ công khai trước mặt mọi người. Những cô không có người yêu nhìn thấy thì cũng mủi lòng, thèm muốn, ganh tị nên nhiều khi “gật đầu” yêu một người đàn ông mà mình chỉ biết sơ qua, không ít trường hợp chấp nhận yêu cả người có vợ con đàng hoàng, để cho có người yêu, khỏi “mất mặt” với chị em khác".
Nguyễn Tú Uyên, công nhân công ty Canon thì phàn nàn: Phòng trọ đông người, bất tiện nên nhiều cặp đôi yêu nhau thường đưa nhau ra nơi công cộng để "yêu". Họ "yêu" nhau ở khắp những con đường dẫn vào KCN, những gốc cây, bụi cỏ hay bãi đất hoang. "Anh muốn xem "phim nóng" miễn phí thì sau 7 giờ tối cứ chạy một vòng quanh đây, chỗ nào cũng gặp", Uyên hài hước nói.
"Ở đây nhiều "cặp đôi hoàn cảnh" lắm anh ạ, “góp gạo thổi cơm chung”, sống thử trước hôn nhân là chuyện "thường ngày ở KCN". Nhiều chị em ở quê mới vào làm, trước “vòng xoáy” của cuộc sống nơi đô thị, không chịu được cảnh buồn tẻ nên yêu vội, sống thoáng. Hậu quả nhiều người “dính” bệnh phụ khoa, nạo phá thai, khi lấy chồng thì chẳng còn khả năng sinh nở", Hòa nói nhỏ với tôi như vậy lúc chia tay.
Mang theo câu chuyện buồn Hòa kể, tôi tiếp tục "thâm nhập" sâu vào đời sống của công nhân KCN Thăng Long, gặp những người có trách nhiệm để tìm một lời giải đáp, một giải pháp khi "chưa quá muộn"....
(Còn tiếp)
Lương không đủ sống, công nhân nữ dễ sa ngã
Theo trung tá Nguyễn Văn Ngân, trưởng đồn công an Bắc Thăng Long trong KCN có tới trên 5,6 vạn là công nhân nữ, nhiều cô có quan niệm về tình cảm rất thoáng và dễ dãi. Hơn nữa do cuộc sống của các nữ công nhân đa phần khó khăn, ngoài làm ca kíp họ còn phải đi làm thêm mới đủ sống. Nhiều nữ công nhân đã chọn làm thêm ở các quán xá, nhà hàng như một “bước đệm” để “thoát nghèo”, nhiều người từ đó thành “gái bao”, thành “tình bé” cho các quý ông sồn sồn, đã có gia đình. Nhưng đa phần các cô chỉ làm ở nhà hàng để “câu khách” rồi đi “tăng ca” kiếm thêm. Hiện tượng công nhân "sa ngã" là có nhưng khó phát hiện và không dễ để xử lý vì các “cặp đôi” này trên danh nghĩa đều là yêu nhau tự nguyện.Ông Đinh Quốc Toản, Chủ tịch công đoàn các KCN và chế xuất Hà Nội thừa nhận: mức thu nhập bình quân của công nhân trong KCN khoảng 3-4 triệu/tháng, công nhân phải chi tiêu rất dè dặt mới đủ.
(*Danh tính nữ công nhân trong bài đã được biên tập viên thay đổi)