Tôi năm nay 30 tuổi, đã lập gia đình cách đây hơn hai năm và có một bé gái rất đáng yêu. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc từ khi kết hôn mặc dù cuộc sống cũng có lúc thăng trầm. Chồng tốt nghiệp cấp 2 còn tôi thì tốt nghiệp đại học.
Tuy khác nhau về trình độ nhưng chúng tôi vẫn rất hòa hợp vì chồng cũng thay đổi theo sự uốn nắn của tôi và đặc biệt anh rất thương yêu tôi. Sau khi lập gia đình, tôi theo chồng về tỉnh lẻ nên không xin được việc vì bằng của tôi thuộc khối ngành kinh tế.
Vì thế, tôi ở nhà làm nội trợ và làm gia sư môn tiếng Anh. Chồng tôi là chủ một xưởng mộc và là người không bao giờ biết đến các ngày lễ là gì. Xét về tình cảm gia đình thì tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc nhưng tôi không hài lòng về công việc của mình nên cũng có lúc rất chán nản.
Tôi cảm thấy sợ bản thân mình vì trong sâu thẳm lòng mình tôi vẫn nhớ người yêu cũ. Có những lúc tôi nhớ da diết, muốn cầm điện thoại lên để gọi cho anh nhưng rồi tôi cũng kiềm chế được, rồi tôi lại gọi điện tâm sự với chị gái để vơi đi nỗi nhớ ấy.
Trước khi lập gia đình, tôi từng có khá nhiều người để ý nhưng tôi chỉ thật lòng yêu một người, đó là anh hàng xóm cũ. Hiện giờ, người ấy cũng đã lập gia đình và có một bé trai. Chúng tôi yêu nhau được gần hai năm. Do hai nhà chỉ cách nhau một cái bờ rào nên mọi người quen đều biết và vun vén. Giới hạn của tình yêu chỉ là những nụ hôn và những cái ôm.
Lúc còn yêu nhau, tôi làm việc ở TP HCM còn anh làm việc ở Hà Nội. Trong thời đó, tôi hay đi công tác ở Hà Nội nên cũng gặp anh nhiều lần và anh cũng thỉnh thoảng vào Sài Gòn thăm tôi. Đến đầu năm 2011, tôi cảm thấy anh hờ hững và nói lời chia tay. Chúng tôi đã níu kéo nhưng rồi cũng đường ai nấy đi. Mặc dù tôi chủ động nói lời chia tay nhưng tôi đã rất đau khổ, lúc đó tôi cứ ngỡ mình không thể tiếp tục cuộc sống này nếu không có anh.
Thế rồi đầu năm 2012, tôi được một người bạn giới thiệu chồng tôi bây giờ. Đến cuối năm 2012, chúng tôi cưới nhau, dù lúc đó tôi chưa yêu mà thấy anh yêu thương tôi nhiều nên tôi đồng ý.
Gần một năm trở lại đây, người yêu cũ thường xuyên gọi điện cho tôi. Tháng nào anh cũng gọi, tôi rất muốn nghe nhưng cũng kiềm chế. Cách đây hơn một tuần, tôi có nghe một lần. Anh hỏi thăm tôi rất nhiều và cũng kể rất nhiều về gia đình lớn, gia đình nhỏ của anh.
Anh nói thấy nuối tiếc về tôi và ước ao vợ của anh có tính cách giống tôi – biết quan tâm, lo lắng cho người khác. Trước tôi luôn nhớ về anh và những kỷ niệm của ngày xưa, bây giờ tôi lại càng khát khao được gặp anh, được nói chuyện với anh. Những lúc như thế tôi lại cảm thấy có lỗi với chồng. Tôi sợ một ngày nào đó không thể kiềm chế được như bây giờ tôi sẽ phá vỡ gia đình nhỏ của mình. Xin hãy cho tôi một lời khuyên./.