Ở đó, giữa những cuốn sách để ngỏ, bên tập tài liệu dày đặc các dòng ghi chú bằng nét mực xanh chân phương, có tấm bản đồ thế giới vừa được mở ra trên màn hình máy tính. Chị bước lại gần, ánh mắt khẽ chạm vào một địa danh nằm giữa châu Phi muôn trùng xa cách: Nam Sudan.
Nam Sudan, xứ sở của những cánh rừng nhiệt đới, đồng cỏ ngập nước và thảo nguyên cây keo hoang dã. Hơn một thập kỉ sau khi thành lập, đất nước này vẫn còn chìm trong đói nghèo xung đột triền miên. Liên Hợp quốc phải triển khai lực lượng mũ nồi xanh đến Nam Sudan thực hiện sứ mệnh gìn giữ hòa bình. Liên tục những năm qua, Phương Trà đã tham gia khóa huấn luyện đặc biệt sẵn sàng tham gia nhiệm vụ tại đó.
Còn ba tháng nữa chị và các đồng đội sẽ lên đường. Vượt qua mười nghìn cây số, hai chặng bay kéo dài mười sáu tiếng, nơi đến chênh lệch bốn múi giờ với Việt Nam. Từ khi bước vào ngành, Phương Trà đã luôn xác định tâm lí sẽ đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì không quản ngại khó khăn, gian khổ. Thế nhưng lúc này đây, đứng trước con đường mới mở ra dẫn tới một miền đất hoàn toàn xa lạ, trong sâu thẳm trái tim chị bỗng có chút bồi hồi.
- Mẹ ơi, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?
Tiếng gọi thật khẽ của con trai kéo Phương Trà ra khỏi dòng suy nghĩ. Bé Su Su đang đứng ngay trước cửa phòng, một tay dụi mắt còn tay kia vẫn ôm chặt chú cá heo bông đội mũ đỏ. Chị vội vã bước lại gần bế con lên, nghe thấy mái tóc ấm mềm của con chạm vào bên má.
- Mẹ còn một chút công việc sắp xong rồi. Su Su ngoan sao lại thức dậy lên đây?
Su Su vòng tay ôm chặt lấy mẹ:
- Con mơ thấy cả nhà ta đi chơi trên một ngọn đồi có rất nhiều hoa. Thế rồi khi con chạy được một quãng thì bỗng nhiên quay lại không thấy bố mẹ đâu nữa. Con hoảng hốt vừa gọi tìm vừa khóc mãi cho đến lúc giật mình tỉnh dậy luôn.
- Đừng sợ nhé Su Su, chỉ là một giấc mơ thôi con ạ. Con luôn có mẹ ở đây mà.
Phương Trà vừa vỗ về an ủi vừa bế Su Su quay trở lại phòng. Chị khe khẽ hát ru cho tới lúc thằng bé ngủ thiếp đi thật sâu rồi cứ thế lặng lẽ ngồi ngắm con. Su Su dường như còn bé bỏng quá chừng mà công việc của vợ chồng chị đều bận bịu. Mai này nếu mẹ đi công tác xa liệu Su Su có vượt qua được những khoảnh khắc thiếu vắng như thế này không.
***
Ngày Phương Trà nói muốn tham gia khóa huấn luyện dành cho lực lượng gìn giữ hòa bình, Trung tá Lê Hoàng Vũ hiểu rằng để đi đến quyết định đó hẳn vợ mình đã cân nhắc rất lâu. Vũ gặp Phương Trà lần đầu tiên trong hội thao quốc phòng. Lúc đó anh vô cùng ấn tượng với nữ chiến sĩ có đôi mắt đen sâu thẳm đứng đầu hàng quân, người sau này đã cùng đồng đội giành giải nhất toàn đoàn ở các nội dung thi đấu. Sau này khi đã nên duyên vợ chồng, Vũ kể rằng anh đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ khoảnh khắc bắt gặp ánh nhìn điềm tĩnh của Phương Trà trên thao trường năm ấy. Chị khẽ tựa đầu vào vai anh, dịu dàng mỉm cười.
Phương Trà vẫn luôn dịu dàng như thế khi ở bên chồng con. Chỉ trong công việc chị mới thể hiện bản lĩnh mạnh mẽ của một người chiến sĩ đã đi qua nhiều thử thách. Khóa huấn luyện lính mũ nồi xanh vốn nổi tiếng cực kỳ khắc nghiệt. Bắt đầu từ những đợt hành quân dài ngày để rèn luyện kỹ năng sinh tồn trong môi trường khó khăn và xung đột, sau đó là thực hành bắn súng, thực hành lái xe tác chiến trên mọi địa hình, học cách cứu thương, nhận biết bom mìn, cách sử dụng bộ đàm và các thiết bị vệ tinh. Phương Trà là nữ sĩ quan duy nhất tham gia đợt huấn luyện này bên các đồng đội nam nhưng không phải vì thế mà chị được ưu ái hơn. Có những lúc kết thúc buổi huấn luyện, hai cánh tay chị tê cứng, còn toàn thân đau nhức rã rời. Vũ nhìn gương mặt sạm đen của vợ, không khỏi xót xa:
- Chặng đường phía trước còn vất vả nhiều hơn thế, liệu em có thể vượt qua được không?
Phương Trà nắm tay chồng rất khẽ:
- Chỉ cần có gia đình bên cạnh là em vững tin rồi.
Trung tá Vũ ước gì mình có nhiều thời gian hơn để đỡ đần cho người vợ thương yêu, thế nhưng công việc của một giảng viên quốc phòng cũng hết sức bận rộn. Hằng đêm khi anh thức khuya để nghiên cứu tài liệu thì trên gác, góc làm việc của chị cũng sáng đèn. Hơn ai hết Phương Trà hiểu rằng nhiệm vụ ở Phái bộ gìn giữ hòa bình tại Nam Sudan đòi hỏi rất cao về năng lực ngoại ngữ và kỹ năng xử lý tình huống trong môi trường làm việc đa quốc gia. Một khi đã được tin tưởng giao thực hiện trọng trách này, chị càng phải nỗ lực nhiều hơn để xứng đáng với màu cờ sắc áo.
Khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua. Nhưng riêng với bé Su Su thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Nhiều khi ý nghĩ sẽ phải xa con suốt một thời gian dài khiến trái tim Phương Trà gần như thắt lại.
***
Sáng thứ bảy này ngôi nhà nhỏ của bé Su Su rộn rã hẳn lên. Su Su thấy ngoài sân bố Vũ đang hì hụi đóng chuồng gỗ cho chú cún con vừa mới đến, còn trong bếp bà nội và mẹ Trà vừa nấu ăn vừa tíu tít trò chuyện. Su Su ôm bé cún trên tay, chạy ra chạy vào.
- Bà ơi, sao lâu rồi bà mới lên chơi với cháu. Giờ bà ở đây với cháu luôn nhé, cháu ứ cho bà về nữa đâu.
Bà nội mỉm cười gật đầu với Su Su. Chờ một lát đến khi bé chạy ra ngoài chơi với bố, bà quay sang Phương Trà khẽ hỏi:
- Vậy là con chưa nói gì với Su Su về chuyện mình sẽ đi công tác sao?
Phương Trà đang chăm chú rửa hoa quả. Nghe câu hỏi của mẹ, chị bất chợt dừng tay lại, tiếng nước chảy như dội vào tâm trí:
- Con nghĩ mãi mà vẫn không biết phải bắt đầu với Su Su như thế nào mẹ ạ. Thằng bé còn nhỏ dại, cứ nghĩ đến lúc nói rằng mẹ sắp đi công tác xa là con sợ Su Su sẽ khóc mất thôi.
- Mẹ nhớ hồi Vũ mới lên sáu tuổi thì bố con cũng phải xa nhau vì đơn vị ông ấy nhận nhiệm vụ lên đóng quân chốt giữ vùng biên giới. Ngày đó liên lạc không được thuận lợi như bây giờ, biền biệt mấy tháng trời mới nhận được một lá thư. Thư nào bố cũng dặn Vũ giờ ở nhà có mỗi mình con là đàn ông, nhớ trông nom đỡ đần mọi việc giúp mẹ. Thế mà từ đó chiều nào Vũ nhà ta cũng biết nghỉ chơi sớm hơn chúng bạn để về, nhốt gà vào chuồng, ôm củi bỏ bên bếp, trước khi đi ngủ còn soi đèn kiểm tra cửa nẻo nữa. Mẹ nghĩ với Su Su cũng vậy, con hãy cho thằng bé có cơ hội được tự lập, biết đâu rồi chính con sẽ thấy ngạc nhiên đấy.
Phương Trà để yên đôi bàn tay mình trong bàn tay ấm áp già nua của mẹ, tự nhiên chị thấy vững lòng.
- Con hiểu rồi mẹ ạ. Trước khi lên đường công tác con sẽ chuẩn bị những gì cần thiết nhất cho Su Su. Con tin là chàng trai bé nhỏ của chúng ta sẽ sớm vững vàng thôi, đúng không mẹ.
***
Trung tá Lê Hoàng Vũ kết thúc bài giảng về vấn đề giải quyết các xung đột quốc tế trong tiếng vỗ tay rào rào của học viên. Rời khỏi giảng đường, anh lái xe về nhà trong tâm trạng hồi hộp xen chút lo lắng. Sáng nay trường của Su Su có buổi tập huấn dành cho giáo viên nên tất cả học sinh nghỉ học, vợ anh lại có hẹn đưa mẹ tới bệnh viện khám theo lịch định kì với bác sĩ. Anh đã sắp xếp đưa con đi gửi nhưng Su Su quả quyết rằng con có thể ở nhà một mình. Trong lúc anh đang băn khoăn thì Phương Trà đã mỉm cười gật đầu đồng ý với thằng bé, còn mẹ anh xoa đầu Su Su đầy tin tưởng.
Vũ mở cửa bước vào nhà. Đèn phòng bếp bật sáng. Anh thấy Su Su đang loay hoay rửa cốc chén.
- Su Su của bố dậy lâu chưa, con ăn sáng rồi chứ?
Nhìn thấy bố, Su Su nhoẻn cười rạng rỡ:
- Bố về rồi đấy ạ. Bố ơi, sáng nay con thức dậy đã gấp chăn màn gọn gàng. Ăn sáng xong con làm hết bài tập cô giao. Sau đó con chơi với bé cún một lúc rồi quét nhà và rửa cốc đây bố ạ.
Vũ không giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Con trai bố giỏi quá. Vậy là con đã lớn thật rồi.
Su Su nói nhỏ như thầm thì:
- Bố biết không, mẹ nói sắp tới mẹ sẽ phải đi công tác đến một nơi xa thật là xa, ở đó có nhiều trẻ em cần được bảo vệ bố ạ. Những ngày qua mẹ đã dặn dò con rất nhiều điều, bố con mình ở nhà phải cố gắng hơn để mẹ yên tâm giúp đỡ các bạn ấy nhé.
Trung tá Vũ ôm con vào lòng. Nhìn gương mặt con, anh như bắt gặp lại khoảnh khắc đã khiến trái tim mình rung động từ thuở xa xưa ấy. Đôi mắt Su Su giống hệt Phương Trà, trong sáng, thẳm sâu và điềm tĩnh.
Một buổi sáng mùa xuân đầy nắng, những người chiến sĩ từ biệt gia đình để lên đường bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tại Nam Sudan. Thiếu tá Phương Trà đi giữa hàng quân. Trong hành trang chị mang theo có rất nhiều hộp màu và giấy vẽ mà Su Su bé nhỏ nhờ mẹ dành tặng những người bạn nơi châu Phi xa xôi chưa một lần gặp gỡ.
Rồi mai này khi Su Su lớn lên, hẳn là con sẽ tự hào khi nghĩ về hành trình của mẹ hôm nay. Những bước chân lặng lẽ cho hy vọng nở hoa trên vùng đất mới.