Yêu chồng nhưng vẫn yêu cả người tình nồng nàn

Tôi dành tình yêu thực sự cho cả hai người. Không phải vì người đến sau mà tôi hết yêu chồng và cũng không do chồng tôi đối xử tàn nhẫn với vợ mỗi khi say mà tôi tìm đến người ấy.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Ba đứa tôi là bạn học chung trường: Chồng tôi, tôi và người ấy. Tôi không phải là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng luôn gây được sự chú ý của đối phương. Khi còn ngồi trên ghế giảng đường, có nhiều bạn trai trong lớp tỏ tình với tôi nhưng sau 5 năm học và 2 năm ra trường làm việc tôi đã chọn anh (chồng tôi hiện tại). Anh là một người ít nói, dáng vẻ thư sinh, nhưng tính tình lại gia trưởng.
Từ khi lấy chồng đến bây giờ, tôi chưa có được một cảm giác thoải mái, tự do, làm những việc mình muốn. Mọi hoạt động giải trí đều bị từ bỏ. Công việc hằng ngày của tôi là một hoạt động có tính chất chu kỳ, lặp đi lặp lại. Buổi sáng thức dậy rửa ấm chén pha trà cho bố chồng, quét sân, ủi áo quần cho chồng, mua đồ ăn sáng cho cả nhà, chở con đi học, đến công ty làm việc, hết giờ làm việc về nhà nấu cơm, rửa chén, tranh thủ nghỉ 15-20 phút buổi trưa rồi đi làm, hết giờ làm về đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp. Tối đến tắm rửa cho con và dạy con học bài. Thế đấy, ngày qua ngày, công việc cứ thế, lặp đi lặp lại. Nhà mẹ đẻ cách nhà chồng 60 km nhưng một năm tôi về ngoại chỉ đếm trên đầu một bàn tay.
Ở công ty tôi từ chối mọi cuộc liên hoan vì chồng tôi rất gia trưởng, không cho vợ đi đâu, làm gì ngoài giờ hành chính. Tôi làm việc như một con robot không hơn không kém. Riêng về chồng tôi, tuy một mực cấm đoán vợ nhưng chồng tôi có một bệnh mà tôi rất bực nhưng không dám tâm sự với ai. Đó là bệnh: thích nhậu.
Tuy làm việc nhà nước, chỉ ăn lương nhà nước nhưng chồng tôi hay đi nhậu với bạn bè. Mỗi lần nhậu thì anh ấy uống tới bờ tới bến. Uống về say sưa rồi nóng nảy với vợ con. Nhiều lần có những chuyện không đâu vào đâu vậy mà khi anh ấy uống về lại thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi. Bố mẹ chồng tôi biết nhưng con của ông bà nên ông bà chẳng nói gì. Còn tôi, vẫn luôn ngậm đắng nuốt cay, khóc một mình. Khi đến công ty làm việc, đối với mọi người tôi vẫn vui vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
Ảnh minh họa. Nguồn internet. 
Và đến một ngày, khi đang ngồi trên máy làm việc tôi nhận được một cuộc điện thoại của người bạn trai cùng lớp đại học. Tôi vui lắm, vì bạn bè lâu ngày không gặp. Hơn nữa bạn ấy bây giờ là một doanh nhân thành đạt. Bạn ấy hẹn tôi ra quán café gần công ty tôi và tôi chấp nhận không do dự. Vì tôi làm công ty tư nhân nên việc ra ngoài café cũng không khó.
Café chỉ có hai người. Câu chuyện xoay quanh về công việc, gia đình và bạn cũ. Tôi và bạn ấy nói chuyện rất hợp nhau. Ai cũng bất ngờ về sự thay đổi so với thời sinh viên. Tôi khen bạn ấy phong độ hơn hẳn còn bạn ấy khen tôi trắng đẹp hơn xưa. Hai đứa tôi nói chuyện say sưa và cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Và đúng giờ hành chính tôi và bạn ấy chia tay và hẹn giữ liên lạc với nhau. Từ hôm gặp gỡ ấy, buổi tối khi nằm ngủ, tôi thường nhớ lại cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Và một tuần trôi qua, cũng đang giờ làm việc, bạn ấy rủ tôi café chỗ cũ. Sau vài lần hẹn hò, hai đứa tôi cùng tâm sự, giãi bày chuyện gia đình. Và tôi được biết, bạn ấy và vợ cũng không được hạnh phúc. Bạn tôi cưới nhầm người vợ không biết kính trọng và lễ phép với mẹ chồng nên bị mẹ chồng từ mặt, vì thế ảnh hưởng đến chuyện vợ chồng.
Và rồi, từ tình bạn chúng tôi chuyển sang tình yêu và tôi gọi người ấy là “anh” từ lúc nào không hay biết. Anh ấy nói, khi còn ngồi chung giảng đường anh ấy đã có cảm tình với tôi và thường xuyên theo dõi tôi nhưng vì thấy tôi đã có đối tượng nên anh ấy không dám thổ lộ cũng như không dám bước tới. Và khi sự nghiệp đã có cộng thêm chán nản với vợ, anh ấy đã nhớ và tìm đến tôi trong khi tôi cũng đang bị mất tự do về người chồng gia trưởng của mình.
Tôi yêu chồng nhưng mỗi lần đi nhậu về chồng tôi hành hạ tôi, lúc đó tôi hận lắm. Nhưng tôi là một người phụ nữ nhẹ dạ, yếu đuối. Hôm sau hết cơn men thì tôi lại thương chồng, yêu chồng và hầu hạ cho chồng như cũ. Tôi nghĩ đã là người phụ nữ thì đó là điều tất yếu “xuất giá tòng phu” mà.
Bây giờ, tôi dành tình yêu thực sự cho cả hai người đàn ông. Không phải vì người đến sau mà tôi hết yêu chồng và cũng không phải vì chồng tôi đối xử tàn nhẫn mỗi khi say mà tôi tìm đến người ấy. Vì trước khi người ấy xuất hiện thì tôi vẫn yêu thương chồng mình và luôn chu đáo mọi việc bên gia đình chồng.
Mối quan hệ kín đáo của tôi và người ấy đến bây giờ đã được ba năm. Và chúng tôi thỏa thuận với nhau một tháng chỉ gặp nhau hai lần. Hai bên đã có gia đình và ai cũng muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình vì những thiên thần bé nhỏ. Có những tháng vì công việc, hai đứa tôi không gặp nhau một lần.
Không phải như những cặp nhân tình khác, chúng tôi rất ít điện thoại hay nhắn tin cho nhau. Thứ nhất, anh ấy là một doanh nhân, thời gian rảnh của anh ấy rất ít. Thứ hai, chúng tôi đều có chung suy nghĩ nên ít điện thoại, vì điện thoại thì làm nhớ nhau hơn. Mà một khi đã nhớ thì dễ làm điều có lỗi với đối phương mỗi bên.
Tôi yêu chồng tôi, một tình yêu chân thành, đúng của một người vợ. Và tôi yêu anh ấy, một tình yêu nồng nàn đúng nghĩa tình nhân. Mỗi lần đi quá giới hạn, tôi luôn dằn vặt bản thân và thấy có lỗi rất lớn với chồng. Đối với một người gia trưởng như chồng tôi, nếu một ngày nào đó biết được sự thật thì chắc chắn tôi không còn ngồi để viết được những dòng suy nghĩ của mình nữa. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên chân thành. Tôi xin thực lòng cảm ơn.

Đọc thêm