- "Nữ hoàng dao kéo" thực hiện cuộc phẫu thuật thẩm mĩ đầu tiên khi nào, thưa chị?
Lần đầu tiên tôi làm phẫu thuật thẩm mĩ vòng 1 năm 20 tuổi, là năm 2002.
- Tại sao lại là vòng 1 mà không phải bộ phận nào khác?
Tôi ý thức về sắc đẹp từ năm học lớp 9. Lúc đó đi học phải mặc áo dài, thời điểm đó các bạn nữ trong lớp đều đã có những đường cong nữ tính, mặc áo dài rất mềm mại, thướt tha. Tôi thì "trước sau như một", không vòng một, như cành củi khô.
Tôi mặc cảm đến nỗi nắng Sài Gòn như đổ lửa mà luôn đến lớp với chiếc áo khoác ở bên ngoài. Nhà xa, không có xe đạp, đi bộ đến trường trong trang phục quá "ấm áp" tôi vã mồ hôi như tắm. Vì mặc cảm, tự ti, tôi trung thành với áo khoác đến nỗi bạn bè thầy cô còn tưởng tôi bị... hen suyễn nên sợ lạnh.
Rồi những ngày mới vào nghề, nỗi tủi hổ về nhan sắc càng làm tôi tổn thương. Song tôi vẫn quyết tâm theo đuổi con đường nghệ thuật. Tạo hóa không ưu ái cho tôi có được bề ngoài xinh đẹp, nhưng tôi không chấp nhận điều đó và tôi đã nỗ lực để "cãi mệnh trời".
- Chị "cãi mệnh trời" có nhiều lần không?
Sau khi nâng ngực, hai năm sau Vân cắt mắt để từ mắt một mí thành hai mí. Hơn một 1 sau làm mũi và làm răng. Sau đó là thay làn da trắng vốn có bằng da nâu đã tạo nên "thương hiệu" cho Vân sau này.
Qúa trình đó mất khoảng 7 năm. Tuy nhiên chiều cao, vóc dáng gương mặt Vân vốn đã có sẵn. Vì vậy Vân chỉ làm mũi, nâng ngực, cắt mắt, sửa răng, chân mày. Như vậy có đâu phải làm phẫu thuật nhiều đúng không? Người ta nghĩ nhiều tại tôi kể nhiều đó thôi. (Cười)
- Hành trình phẫu thuật có đau đớn không, thưa chị?
Phụ nữ vốn yếu đuối, cái kim tiêm cũng sợ, thấy máu có người ngất xỉu. Phải đặt cơ thể khỏe mạnh của mình lên bàn phẫu thuật để bác sĩ "cắt xẻ", nhiều ngày nằm giường bệnh, đóng cửa ở trong phòng với cái mặt sưng vù để "tu luyện" quả là không dễ dàng.
- Động lực nào để chị vượt qua những đau đớn đó?
Vì tôi quyết tâm thay đổi, nên suốt 4 năm trời tôi đã tích cực tìm hiểu thông tin, xin tư vấn rồi chọn cho mình bác sĩ giỏi, cơ sở uy tín, chịu đau đớn thời gian dài.
Sau khi phẫu thuật xong, cũng là cả một quá trình vì tôi muốn đảm bảo các vết thẹo phải thật đẹp, không bị sẹo lồi hay lõm. Tôi chọn chế độ ăn kiêng không gà, bò, hải sản... Khi làm ngực tôi ăn kiêng 3 tháng, làm mắt 2 tháng, làm mũi 1 tháng. Tôi nghĩ là không phải ai cũng làm được như mình.
- Cảm giác đầu tiên chị cảm nhận về bộ phận mới của mình như thế nào?
Thấy lạ, vui vui như... đang nhìn ngực người khác. Trong tuần đầu rất đau phải nằm một chỗ, cơn đau sẽ giảm dần trong 1 tháng, để hoàn toàn chấm dứt mất cả năm.
- Trong những lần phẫu thuật thì quá trình nào khiến nhớ nhất?
Tôi nghĩ là ngực, ca đại phẫu đau nhất mà tôi cảm nhận. Giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác đó, đau đớn vô cùng.
- Tại sao gần đây chị lại quyết định thay làn da trắng? Để có được làn da nâu và da trắng thì cái nào dễ hơn?
Tất cả là tùy theo từng thời điểm và công việc tại vào thời điểm đó. Vân luôn cố gắng thay đổi để phù hợp với chính mình và công việc kinh doanh của mình.
Hiện tại Vân đang kinh doanh sữa tắm trắng và kem trắng da mang thương hiệu Phi Thanh Vân, nên dĩ nhiên một làn da trắng hoàn hảo sẽ là lời quảng cáo thuyết phục hơn một làn da nâu rám nắng, đúng không nào?
- Phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi cuộc sống của chị như thế nào?
Tôi cảm thấy tự tin với chính mình, trong công việc cũng như trong giao tiếp. Song tôi cũng nghĩ sắc đẹp là vô chừng và không có giới hạn, quan trọng nhất là mình cảm thấy hạnh phúc, tự tin với cơ thể của mình.
- Hiện chị đã hài lòng với cơ thể của mình chưa? Chị có định dao kéo tiếp hay không?
Tôi đang hài lòng, giờ tôi chỉ cần chăm chỉ luyện tập và tập trung cho công việc phim ảnh, kinh doanh.
- Mới đây xảy ra vụ nạn nhân bị tử vong, phi tang xác khi đang nâng ngực bằng cách lấy mỡ từ bụng bơm vào ngực. Trước đây khi nâng ngực chị có thực hiện phương pháp này không?
Tôi thực hiện nâng ngực theo phương pháp đặt túi nước biển ở ngực chứ không phải lấy mỡ ở bụng rồi bơm vào ngực. Cả hai phương pháp đều an toàn và hiệu quả nếu nạn nhận không bị sốc phản vệ hoặc bác sĩ thẩm mĩ không có sai sót. Phần lớn là do tay nghề của bác sĩ.
- Là một người từng phải trả qua rất nhiều cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, khi nghe tin về vụ án, chị cảm thấy thế nào?
Thật sự là quá đáng thương cho người phụ nữ không gặp may mắn. Tôi cũng thấy bác sĩ thật tàn nhẫn và không còn nhân tính khi đã thủ tiêu xác thay vì phải tự thú.
- Bây giờ, nếu cho làm lại chị có giữ nguyên quyết định phẫu thuật thẩm mỹ nữa hay không?
Tôi sẽ chọn cách cũ và sẽ chọn những vị bác sĩ mà tôi đã tin tưởng. Có nhiều lý do để một người phụ nữ chọn giải phẫu thẩm mỹ. Ai cũng mong muốn mình trở nên đẹp nhất trong mắt người yêu hay chồng; tự tin trong giao tiếp, có nhiều cơ hội trong công việc...
- Qua sự việc ở thẩm mĩ viện Cát Tường, chị có lời khuyên nào với những chị em, đang có ý định sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không?
Tìm hiểu thật kỹ thông tin về chi tiết mình định thay đổi, lựa chọn những bác sĩ có chuyên môn và y đức. Mặt khác, mình phải xác định được mình muốn gì và sức chịu đựng của mình đến đâu để không sa vào cơn "nghiện thẩm mĩ". Nhiều người có quan điểm rất sai lầm là muốn đại tu "từ đầu đến chân" để hóa thành người hoàn toàn khác là điều không thể làm được
Và cuối cùng tôi muốn nói phẫu thuật thẩm mĩ là để mình đẹp lên, tự tin hơn; nhưng nếu nóng vội, không nghiên cứu kỹ lưỡng thì tiền mất tật mang là điều rất dễ xảy ra.
- Xin cảm ơn chị về cuộc trò chuyện