Rét ngọt

(PLVN) - Chuyện tình yêu, hôn nhân muôn đời vẫn thế, vẫn còn yêu, còn thương là vẫn cứ phải hờn ghen. Không phải là cái ghen tuông giông bão như những cặp đôi thời trẻ, nhưng cái ghen của những cặp vợ chồng đã cùng nhau đi qua sóng gió tựa như cái rét ngọt mùa đông, nó da diết mặn mòi, vẫn khắc khoải trong trái tim yêu tuổi xế chiều...
Cái nắm tay ấm áp tuổi xế chiều được đánh đổi bằng những năm tháng bão giông tuổi trẻ…
Cái nắm tay ấm áp tuổi xế chiều được đánh đổi bằng những năm tháng bão giông tuổi trẻ…

"Cô ra đình mà xem bố cô đang nắm tay bà ấy hát “người ơi người ở đừng về” kia kìa! Thật già rồi mà chẳng ra làm sao cả!”

Chẳng cần nói tên, nhưng cô con dâu vẫn biết “bà ấy” ở đây chính là bà Xoan - "liền chị" một thời nổi tiếng trong làng, người được biết đến là “người xưa” của bố chồng cô. 

Bố chồng cô người Kinh Bắc. Thời trẻ, ông vốn là một liền anh hào hoa phong nhã. Giờ tuổi đã xế chiều nhưng ở ông nét phong lưu, sang trọng đó vẫn còn. Thời trẻ, từng bao phen “sóng ngầm” xảy ra trong tổ ấm của ông bà mà nguyên do cũng chỉ vì những câu hát “người ơi” tình tứ mà ông gửi vào trong gió…   

Nhưng điều khiến cô bất ngờ thú vị là đến giờ, ở tuổi cổ lai hy rồi mà mẹ chồng vẫn còn ghen! Ông bảy mươi sáu, bà cũng ngót nghét bảy mươi, mấy năm nay ông bà bất đắc dĩ phải sống xa nhau vì con, vì cháu. Bà đến ở nhà con trai thứ giúp con dâu chăm cháu nhỏ, còn ông đến ở nhà con trai cả trông nhà, đưa đón cháu học hành.

Chỉ có ngày giỗ, tết ông bà mới được đoàn tụ bên nhau sau cả năm trời đằng đẵng cách xa. Lúc đến nhà con "công tác", ông bà gọi điện cho nhau nhớ nhung ghê lắm, vẫn cứ phải "anh, em" tình tứ ngọt ngào như thuở còn son. Ấy thế mà gần nhau thì vẫn xảy ra chuyện!

 

Bà mẹ chồng ngồi lặng yên, mắt chớp liên hồi, nghèn nghẹn. Cô con dâu còn chưa biết khuyên mẹ thế nào thì đã thấy tiếng ông bố chồng rổn rảng ngoài ngõ. “Bà ơi, nhìn ông cứ như trên ti vi!”- đứa cháu reo lên sung sướng khi thấy ông áo the khăn xếp lịch lãm, môi đỏ quết trầu, trẻ trung nhanh nhẹn trông khác hẳn ngày thường. 

Bà ngẩng lên liếc nhìn ông rất nhanh, vẫn im lặng không nói gì, nhưng cái liếc mắt hờn giận, trách móc đã thay cho một lời chào. Cô con dâu tủm tỉm: “Mẹ ơi, mẹ phải vui lên và tự hào vì bố mới phải chứ. Vì chắc chắn ngày xưa mẹ của con phải xinh đẹp, giỏi giang lắm thì mới chiến thắng được bao nhiêu bóng hồng quan họ trong cuộc chiến giành trái tim của bố con đây!”  

Bà cười ngượng ngùng, gương mặt giãn ra đầy hạnh phúc nhưng vẫn cố chống chế rằng: “Cha con, ông cháu các người chỉ giỏi bênh nhau! Thời trẻ tôi còn chẳng thèm ghen giờ già rồi còn ghen tuông cái nỗi gì! Nhưng mà còn bày đặt nắm tay nhau hát “người ơi…” cứ thấy nó chướng mắt quá thể!” Nói rồi bà nguýt dài ông một cái dài, trông rõ là tình tứ.

Cô con dâu ý nhị giấu đi một nụ cười thú vị vì ý nghĩ thoáng qua. Chuyện hờn ghen của các cặp vợ chồng muôn đời vẫn thế. Dù ở tuổi nào thì vẫn cứ hờn ghen, chẳng có lý do gì cũng vẫn cứ vô cớ hờn ghen.

Không phải là cái ghen tuông giông bão như những cặp đôi thời trẻ, nhưng cái ghen của tuổi già nó giống như rét ngọt mùa đông, nó da diết mặn mòi, vẫn khắc khoải trong trái tim yêu tuổi xế chiều nên không có cứ thấy thiếu vắng thế nào. 

Đó vẫn là một thứ gia vị vừa đủ để làm nên hạnh phúc, giống như có rét ngọt của mùa đông để mỗi người thấy yêu hơn, thấy trân trọng và ấm áp hơn trong tổ ấm của của riêng mình.

Đọc thêm