Để báo đáp ân nghĩa, người em chồng sau khi tốt nghiệp liền chia tay mối tình đầu để cưới chị dâu hơn mình 5 tuổi. Câu chuyện của họ đã trở thành cổ tích giữa đời thường. Thế nhưng, không ai ngờ được rằng, chuyện tình cổ tích ấy lại có kết cục vô cùng bi thảm.
Người chị dâu ân nghĩa
Lộ Bằng (29 tuổi, người khu Lâm Đồng, TP Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) sinh ra trong một gia đình công nhân. Anh trai Bằng là Lộ Huy, làm nghề lái xe chở hàng. Chị dâu là Vương Lệ, kế toán cùng công ty với Huy. Do cha mẹ già yếu bệnh tật, gia cảnh khó khăn nên ngay từ hồi học phổ thông, mọi chi phí của Bằng đều do anh trai và chị dâu chu cấp. Đổi lại, thành tích học tập của Bằng luôn xuất sắc.
Mùa thu năm 1997, Bằng trúng tuyển vào trường Đại học Khoa học kỹ thuật Bảo Kê, khoa Điện khí. Cuối năm đó, Vương Lệ sinh hạ một bé trai đặt tên là Lộ Tiểu Hổ, trách nhiệm gia đình càng đè nặng trên đôi vai Lộ Huy. Thấy anh trai vất vả ngày đêm, Bằng tự hứa nhất định phải học thật giỏi, sau này ra trường kiếm công việc tốt để đỡ đần anh chị.
Đầu mùa hạ năm 1998, Bằng đang trên lớp học thì nhận được tin từ gia đình gọi Bằng về gấp vì có chuyện nên vội vã về quê. Vừa đến nơi, Bằng suýt ngã quỵ trước cửa khi chứng kiến cảnh người thân đứng chật trong nhà, trên hương án là di ảnh người anh trai và lọ tro cốt. Lộ Huy đã tử vong do bị tai nạn trong khi đang lái xe chở hàng.
Sau biến cố lớn này, cha mẹ Bằng vốn ốm yếu, lại quá đau buồn nên bệnh liệt giường. Thấy cha mẹ như vậy, trong nhà mất đi trụ cột kinh tế, không còn người chu cấp học phí nên Bằng quyết định nghỉ học để chăm sóc cha mẹ.
Nào ngờ, vừa nghe Bằng nói vậy, Vương Lệ liền phản đối: “Tiểu Bằng, cậu làm như vậy liệu có xứng đáng với người anh đã mất không? Cậu không học hết đại học, liệu anh Huy ở dưới suối vàng có nhắm mắt được không? Tiền cậu đừng lo, chị sẽ nghĩ cách. Chị sẽ chăm sóc cha mẹ chu đáo, cậu chỉ cần học tốt là được, sau này tìm công việc tốt để không phụ lòng anh Huy”. Nghe chị dâu nói vậy, Bằng chỉ biết cúi đầu không nói gì.
Sau đó, Vương Lệ cắn răng đem ít đồ trang sức lúc cưới lặng lẽ bán đi rồi vay mượn cha mẹ họ hàng, mãi mới đủ 6.000 tệ đưa cho Bằng làm học phí. Để kiếm chi phí cuộc sống cho Bằng, Lệ đành phải gửi đứa con hơn 6 tháng tuổi cho cha mẹ trông giữ rồi đi làm thêm ở một công ty tư nhân, hàng ngày phải đến đêm mới về nhà. Cứ cách 2 tháng Lệ lại gửi 1.000 nhân dân tệ cho Bằng. Mỗi lần nhận tiền của chị dâu, Bằng lại cảm thấy cay cay sống mũi, nghĩ chị chăm sóc mình và cha mẹ, vậy ai là người chăm sóc chị?
Ngày 8/7/1999 là sinh nhật của Vương Lệ. Đêm hôm đó, Lệ đi làm về nhà, Bằng ngại ngùng cầm món quà được gói kỹ tặng chị dâu. Khi mở gói quà thì là một chiếc áo dài rất đẹp, đó là tiền Bằng đi làm thêm tiết kiệm mua được. Lệ đỏ mặt cầm chiếc áo dúi vào tay Bằng nói: “Đúng là chẳng hiểu gì, quà quần áo chỉ để tặng cho bạn gái thôi”, nói xong liền vào phòng, để lại Bằng đứng đó với cảm xúc lẫn lộn.
Trước đó, Bằng đã có cô bạn gái cùng lớp tên Dương Liễu. Nhưng từ khi anh trai mất, tình cảm của Bằng với Liễu cứ phai nhạt dần, bởi cậu ta không thể nào gạt bỏ được hình ảnh người chị dâu vất vả, vừa nuôi con, chăm sóc cha mẹ, lại phải kiếm tiền cho mình ăn học. Hơn nữa, đối với Bằng, người chị dâu đem lại cho mình cảm giác ấm áp khó tả, tính cách của người phụ nữ truyền thống với nhiều mỹ đức đáng trân trọng mà Liễu khó có thể sánh kịp. Trong lòng Bằng dần hình thành nên một quyết định rất to lớn.
Bỏ tình đầu cưới chị dâu
Vào năm 2000, Bằng và Liễu chính thức chia tay. Liễu đã hỏi Bằng tại sao lại như vậy, cô có điểm nào không xứng hay hai người có điều gì không hợp... Bằng chỉ nói mình đã không còn yêu Liễu từ lâu. Liễu tức giận bỏ đi, từ đó không liên lạc với nhau nữa.
Tháng 7/2000, Bằng tốt nghiệp với tấm bằng hạng ưu rồi chủ động xin về quê nhà làm việc. Quyết định này khiến bạn bè của Bằng vô cùng ngạc nhiên. Hôm đầu tiên Bằng đi làm, Lệ làm một mâm cơm thịnh soạn để chúc mừng. Ăn xong, đứa con trai 4 tuổi của Lệ khóc lóc mãi không thôi, Bằng liền bế cháu tung lên không trung mấy cái, đứa trẻ lập tức nín khóc cười vui vẻ.
Lệ thấy Bằng mồ hôi nhễ nhại nên đưa cho Bằng chiếc khăn, Bằng tiện miệng nói: “Vậy là tốt rồi, từ giờ trở đi chúng ta có thể cùng chăm sóc cho Tiểu Hổ rồi”. Lệ nghe xong đỏ mặt, Bằng nhân cơ hội đó tỏ ý muốn cùng Lệ về chung một nhà, đồng thời nói nguyên nhân mình về quê cũng là vì Lệ.
Trong lý trí, Lệ biết mình nên từ chối Bằng, bởi ở phương diện nào cô cũng không thích hợp với Bằng. Nhưng Bằng lại rất giống anh trai, từ khi chồng qua đời, ngoài trách nhiệm ra cô đối với Bằng còn có tình cảm đặc biệt. Tuy nhiên, Lệ cũng biết rằng hôn nhân không phải chuyện đùa, chắc chắn sẽ không tránh khỏi dị nghị.
Sau mấy hôm suy nghĩ, Lệ quyết định nói chuyện với Bằng: “Không nói đến chuyện hai người là chị dâu em chồng, tuổi tác của chị cũng hơn em nhiều như vậy, văn hóa thì không bằng em, lại là người đã có chồng con, chị không muốn sau này em sẽ hói hận về quyết định của mình. Em đẹp trai, lại có tương lai như vậy, chắc chắn sẽ tìm được người phù hợp với em”.
Nghe vậy, Bằng phản bác: “Trong mắt em, chị là người phụ nữ tốt nhất trên đời. Nếu có thể chăm sóc chị và cháu, chính là hạnh phúc lớn nhất của em”. Lệ lưỡng lự: “Cho dù chị có đồng ý đi chăng nữa thì cha mẹ cũng sẽ không đồng ý”.
Nghe vậy, Bằng lập tức tìm cha mẹ nói rõ suy nghĩ của mình, lúc đầu hai người già đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng khi bình tĩnh lại, họ nghĩ, như vậy thì không những hôn nhân của con trai được giải quyết mà gia đình người con trai lớn cũng sẽ được vẹn toàn. Vì vậy, cha mẹ Bằng đã đồng ý chuyện hôn sự, cha mẹ Lệ cũng hết sức ủng hộ việc Bằng đến với Lệ.
Ngày Quốc khánh Trung Quốc 1/10/2001, Bằng chính thức làm lễ thành hôn với Lệ. Tin tức một sinh viên tốt nghiệp đại học, không quên ân nghĩa, mạnh dạn thách thức quan niệm phong kiến để nối nghĩa vợ chồng với chị dâu nhanh chóng được truyền ra ngoài. Bằng trở thành một nhân vật được mọi người ca tụng và ủng hộ, nhiều cơ quan truyền thông đưa tin về chuyện tình cổ tích này.
Sau khi cưới nhau, Bằng rất mực chăm lo đến gia đình, nhưng cho dù cố gắng rất nhiều nhưng Lệ vẫn không thoát khỏi hình bóng của người chồng đã mất. Một hôm, Bằng quên chìa khóa nên đến nơi làm việc của Lệ để lấy, lúc này Lệ đang đứng ngẩn người trước một cái đinh đóng trên tường. Bằng thấy lạ nên hỏi Lệ có chuyện gì, phải một lát sau Lệ mới trả lời: “Trước khi anh Huy xảy ra chuyện, hôm đó trời mưa, thấy em không có chỗ treo áo mưa nên đóng cho em chiếc đinh này trên tường”.
Thấy vẻ mặt Bằng trầm lại, Lệ ái ngại nói quả thực mình cũng không muốn như vậy, nhưng vì Lệ và anh trai Bằng cùng làm ở công ty này quá lâu, nên nói gì ở đâu, từng dắt tay nhau ở chỗ nào đều như in sâu vào tâm trí cô, khó mà quên được. Một hôm khác, Tiểu Hổ nước mắt ngắn dài chỉ vào Bằng nói, những đứa trẻ khác đều nói mình là con hoang, Bằng chỉ là chú của mình nên không cần Bằng nữa, chỉ cần cha thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, Bằng quyết định cho vợ con rời bỏ môi trường gợi lại những kỉ niệm trước đây.
Nghe lời chồng, tháng 3/2003, Lệ lên mạng tìm việc, tháng 9 năm đó, do có kinh nghiệm làm việc nên Lệ được nhận vào làm kế toán ở một công ty lớn. Do vậy, thu nhập của Lệ cũng tăng lên gấp vài lần, vượt cả thu nhập của Bằng.
Đầu năm 2005, Lệ và Bằng đem số tiền tích cóp được mua một căn nhà trả góp ở Thành phố Tây An. Hôm nhận nhà, vợ chồng Bằng mời khách khứa đến chúc mừng, Bằng vui vẻ uống rất nhiều rượu. Sau khi ăn xong, đang chuẩn bị về phòng đi nghỉ, đến hành lang cửa phòng đối diện, Bằng chợt nghe thấy mấy người khách ở lại qua đêm đang tán chuyện với nhau.
Một người nói Lệ lấy được em chồng đúng là có lời lớn, bởi Bằng đối xử với Lệ và con trai quá tốt. Một người khác phản đối, cho rằng hiện tại Lệ kiếm tiền nhiều hơn Bằng nên chưa biết ai là người có lời. Câu nói này như khiến Bằng tỉnh hẳn rượu, lúc này Bằng mới ý thức được sự khác biệt giữa mình và vợ. Trước khi cưới nhau, Lệ tiều tụy phiền não, sau khi lấy nhau Lệ ngày càng trở nên xinh đẹp tự tin hơn, trong lòng Bằng bỗng dấy lên cảm giác tự ti mặc cảm.
Khoảng một tuần sau, Lệ dùng que thử thì phát hiện mình mang bầu. Hai năm trước, Lệ cũng từng mang thai, Bằng đã vui mừng ra mặt nhưng Lệ nói lúc này đang có chỗ đứng tốt trong công ty, sợ sinh nở sẽ ảnh hưởng đến công việc nên bỏ cái thai. Lần này cũng vậy, Lệ không muốn giữ lại đứa con này.
Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của vợ, Bằng tỏ ý sẽ vĩnh viễn chỉ chăm sóc cho Tiểu Hổ và Lệ, quyết định bí mật đi bệnh viện để thắt ống dẫn tinh. Khoảng nửa tháng sau, Bằng đến bệnh viện làm phẫu thuật. Do lo sợ sau này vợ sẽ trách cứ mình hoặc người ngoài biết chuyện sẽ khinh thường nên Bằng không hề nói cho bất kì ai biết.
Kết cục bi thương
Kết quả thi cuối kì năm 2005 của Lộ Tiểu Hổ đều đạt thành tích rất cao, chỉ có hai môn vừa đủ điểm qua, đối với lực học của Tiểu Hổ là sự tụt dốc nghiêm trọng. Trước đó, Lệ được đề bạt lên làm Trưởng phòng Tài vụ, hàng ngày đi sớm về khuya, đến nhà là mệt mỏi lên giường ngủ. Lúc này, Bằng mới đi làm phẫu thuật triệt sản được 3 ngày, sắc mặt xanh xao, toàn thân uể oải nhưng Lệ không hề chú ý đến. Bằng nghĩ mình quan tâm vợ từng li từng tí nhưng Lệ lại ít quan tâm đến mình, việc học của con cũng không ngó ngàng tới nên vô cùng tức giận.
Tối hôm đó, lần đầu tiên hai vợ chồng xảy ra cãi vã, Bằng yêu cầu Lệ từ nay phải chịu khó chăm lo quan tâm con cái. Vương Lệ nói, cô phải phấn đấu vất vả lắm mới có chỗ đứng vững chắc, đây cũng là điều không dễ dàng và nhiều người mơ ước. Vì vậy, cô phải phục vụ công ty theo sự sắp xếp của lãnh đạo. Lời nói của vợ khiến Bằng không biết làm thế nào.
Ngày 11/2/2005, sau 4 ngày xảy ra cãi nhau, Lệ lại phải đi công tác ở Thâm Quyến một tuần. Bằng phát hiện lời nói của mình không còn trọng lượng gì với vợ. Liên hệ đến việc Lệ đặc biệt coi trọng trang điểm, trước khi ra khỏi nhà đều soi gương chải chuốt rất kỹ nên nghi ngờ vợ ngoại tình.
Bằng đến cơ quan Lệ dò hỏi, quả nhiên Lệ không đi công tác một mình mà mỗi lần đều đi cùng Tổng Giám đốc. Sự nghi ngờ trong lòng Bằng ngày càng lớn hơn. Sau khi Lệ đi công tác về, giữa hai người lại xảy ra tranh cãi. Tuy Lệ đã hết lời giải thích rằng đi công tác với sếp chỉ là do công việc chứ hoàn toàn không có quan hệ mờ ám. Hơn nữa, cô vất vả làm việc cũng vì gia đình này, để sớm giải quyết hết nợ trả góp ngôi nhà. Thế nhưng, Bằng vẫn một mực cho rằng lời Lệ nói chỉ là ngụy biện.
Lệ phát bực mình nói: “Nếu anh không từ bỏ tâm lý này thì tốt nhất chúng ta nên tách nhau ra một thời gian”. “Tôi hy sinh nhiều như vậy để cưới cô, vậy mà cô dám nói tách ra là sao?”, Bằng nổi giận vừa nói vừa tát Lệ hai cái. Lúc đó, Lệ cảm thấy vô cùng tủi nhục, hối hận vì đã lựa chọn cuộc hôn nhân này. Cuối tháng 3/2006, hai người chính thức sống ly thân mỗi người một phòng.
Về sau, Bằng nhiều lần theo dõi Lệ, để tìm ra chứng cứ cô ngoại tình nhưng đều không có kết quả gì. Anh ta đi mua một máy nghe trộm rồi bí mật lắp vào dưới giường trong phòng ngủ của Lệ. Một hôm, qua máy nghe trộm, Bằng phát hiện một cuộc nói chuyện không rõ ràng, trong đó có câu Lệ nói: “Tổng Giám đốc, ông đến rồi à?”. Bằng nghĩ, tổng giám đốc của Lệ lại đến phòng ngủ của cô ta, vậy đã xảy ra chuyện gì, họ có lần này thì nhất định phải có vô số những lần khác. Nghĩ mình cưới chị dâu phải mất đi nhiều thứ nhưng lại nhận kết cục bị cắm sừng, Bằng đau đớn tột cùng.
Tối hôm đó, Lệ vừa về nhà thì thấy Bằng ngồi ở ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt bàn đầu thuốc lá vứt bừa bãi. Lệ chưa kịp định thần thì Bằng đã túm tóc cô giật mạnh rồi đánh tới tấp vào mặt. Lệ sợ hãi la hét hỏi Bằng tại sao lại đánh mình. Bằng cầm máy nghe trôm vứt ra rồi cười nhạt, cô làm gì thì tự mình biết rõ.
Lúc này Lệ mới biết Bằng lắp máy nghe trộm trong phòng mình. Cô lạnh toát sống lưng nghĩ đến một lần mình bị ốm không thể đi làm nên xin nghỉ, tổng giám đốc biết chuyện nên bảo lái xe đưa mình và giám đốc bộ phận đến thăm cô. Không ngờ đây lại trở thành chứng cứ trong mắt Bằng. Trong lúc tức giận, Lệ thu dọn hành lý, uất nghẹn nói: “Nếu anh đã thu thập được chứng cứ đến mức này thì còn sống thêm với nhau cũng có ý nghĩa gì”.
Sau khi đi khỏi nhà, Lệ thuê một căn nhà gần cơ quan, từ đó không về nữa. Tháng 3/2007, Lệ gửi cho Bằng một lá đơn ly hôn. Bằng nghĩ mình chịu nhiều hy sinh, bỏ người yêu đầu, triệt sản để Lệ bớt đau khổ, điều này khiến anh ta không còn khả năng sinh sản, không còn người nối dõi... Càng nghĩ, tâm lý Bằng càng trở nên tiêu cực. Tuy nhiên, Bằng vẫn nhiều lần đến cầu xin Lệ nối lại tình xưa.
Một lần, Bằng tìm gặp Lệ để nói với cô về việc anh ta đã triệt sản. Lệ cho rằng Bằng bịa chuyện nên trách: “Chuyện này mà anh cũng nói ra được à? Anh có còn là đàn ông nữa không? Hơn nữa, nếu anh có triệt sản thật đi nữa thì đó là do anh tự nguyện tuyệt tử tuyệt tôn, không liên quan gì đến tôi”. Bằng nghĩ, nếu vợ có thể tha thứ vì tấm chân tình và những điều mình đã hi sinh, quên chuyện li hôn đi thì anh ta sẽ không truy cứu chuyện cô ngoại tình nữa.
Thế nhưng, Lệ lại gây cho anh ta nỗi đau quá lớn khiến anh ta nổi điên, rút con dao nhọn ở lưng ra đâm thẳng vào ngực Lệ nhiều nhát. Thấy vợ nhìn anh ta với ánh mắt kinh hoàng, không nói được câu nào rồi đổ sụp xuống sàn nhà bất động, Bằng vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục chạy sang phòng Tổng Giám đốc công ty, đâm ông này hàng chục nhát dao.
Tháng 5/2007, Bằng bị bắt giữ về hành vi giết người. Những người quen biết với Lệ và Bằng biết tin đều vô cùng sửng sốt. Chỉ vì sự ghen tuông mù quáng, Bằng đã gây tội ác tày trời, ra tay sát hại người mà mình yêu thương, xóa đi những điều tốt đẹp nhất mà mình từng có. Bằng bị kết án tử hình trong phiên tòa xử sau đó ít lâu.
Trong câu chuyện này, sau cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu và ân tình là sự tự ti, thiếu sự trao đổi, thông cảm cho nhau dẫn đến tâm lý của Bằng bị mất cân bằng. Đúng lúc đó, sự nghiệp của Lệ lại ngày càng phát triển, cô dành trọn tâm tư vào công việc, không những sự quan tâm với chồng ít đi mà con cái cũng không để ý đến. Trong lúc mâu thuẫn lại dùng lời lẽ gây kích động, đẩy bi kịch ngày càng sâu sắc hơn. Hy vọng rằng, đây cũng là bài học để chúng ta suy ngẫm, và một bi kịch đau lòng như trên sẽ không bao giờ xảy ra.